Review Truyện : Cô ấy và vị trí đứng đầu tôi đều muốn
*Sơ lược cốt truyện*
Câu chuyện bắt đầu từ cuộc tranh giành vị trí đứng đầu của hai học bá: Tư Dật và Cố Dật Nhĩ-nam nữ chính đồng hành với chúng ta xuyên suốt bộ truyện. Cả hai từ sinh khi ra, trong mắt mọi người, chính là đứng sẵn ở vạch đích: Từ ngoại hình đến học lực đều xuất chúng, ngay cả gia đình cũng rất bề thế, từ nhỏ đến lớn luôn được mọi người sủng ái.
Ấy thế mà, họ lại chạm đích cùng lúc (thậm chí là sau) bạn bè của mình-sinh ra ở vạch xuất phát cách rất xa đích đến, tất cả đều là do đường tình duyên lận đận trắc trở. Con người mà, làm gì có ai hoàn hảo đâu?
Những người bạn thân của họ, người giỏi giang, kẻ lắm tiền. Nhĩ Canh Lục, bạn thân từ bé của Tư Dật, quen gọi là Nhị Canh, tuy học không quá nổi trội, nhưng gia cảnh không thua kém gì Tư Dật. Phó Thanh Từ, chơi thân khi vào cấp 3, một học bá chỉ sau cặp đôi “hủy diệt” kia đôi chút, nhà tương đối khá giả. Lâm Vĩ Nguyệt, cũng như Phó Thanh Từ, gặp gỡ và thân thiết với Dật-Nhĩ khi bắt đầu học cao trung, cô là một cô gái nhỏ nhắn (Tư Dật gọi hay gọi cô là “học sinh tiểu học”), và xếp hạng học lực thứ 4 cả khối (bạn đã biết là sau ai rồi đấy), tuy nhiên, hoàn cảnh gia đình của cô lại khá chông chênh, khó khăn. Ngoài ra còn Vương Tử Miểu lớp trưởng, Lục Gia lớp phó, sau này còn xuất hiện thêm đàn em Du Tử Tụ.
Tất cả bọn họ, ưu điểm có nhiều, nhưng cũng lắm khuyết điểm. Thực tại hạnh phúc, nhưng cũng lắm quá khứ khổ đau. Người không nhận được tình thương gia đình, người không thể đến với nửa kia còn lại, người bị sự túng ngặt hành hạ, người phải đối diện với tử thần.. Từng người một, từng cuộc đời nếm trải những đớn đau và tan vỡ, chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng, từng có được rồi bị cướp mất đi. Hành trình tìm kiếm hạnh phúc thật gian lao vất vả, cái giá phải trả quá đắt, nhưng nhìn lại, so với những gì họ đã tìm thấy, đang nắm giữ, cái giá kia xem ra cũng chẳng phải quá nhiều.
Bộ truyện không chỉ xoay quanh thế hệ trẻ, tác giả cũng khai thác phận tình lênh đênh sóng gió của đời trước, hoàn cảnh gia đình mỗi người. Bởi vì nó cũng là nguyên nhân ảnh hưởng khá nhiều đến nhóm bạn Dật-Nhĩ. Gia đình “ghép” hai bố con Cố Dật Nhĩ và hai mẹ con Cao Tự Án, hai vợ chồng Tư Thanh Dương luôn tất bật với công việc, bố mẹ nuôi của Phó Thanh Từ, ông bố phụ hồ đơn thân của Lâm Vĩ Nguyệt. Dù có những khúc mắc, hiểu lầm, ân oán nhưng sau khi được tháo gỡ, nhìn nhận và cùng nhau giải quyết thì mọi thứ ổn cả thôi. Phần phiên ngoại cũng khơi mở cuộc sống và tình cảm của thế hệ thứ ba, đương nhiên hấp dẫn không kém gì bậc trưởng bối.
Một số nhân vật khác cũng góp phần tạo drama cho câu chuyện: Thầy Mộ Tử Sư-giáo viên chủ nhiệm-từng mắc ba sai lầm nghiêm trọng gây hối tiếc cả cuộc đời (nhưng sai lầm thứ ba đã kịp thời ngăn chặn), Từ Thanh Lai-con gái ruột của bố mẹ nuôi của Phó Thanh Từ-yêu anh trai của mình một cách cuồng dại và mù quáng, hậu quả là tìm đến cái chết, Cao Tự Án-anh trai khác mẹ khác cha của Cố Dật Nhĩ, Chử Úy-nữ minh tinh nổi tiếng- “người ấy” của Cao Tự Án, và cũng là một nỗi hối tiếc của Mộ Tử Sư..
Cả bộ truyện ba đời, chung quy lại là một cuộc đuổi bắt, hết người này đuổi đến người kia bắt, người bắt được thì lại buông, sau khi buông thì lại phải đuổi, rồi tiếp tục bắt.. cứ như vậy, cho đến khi mỗi người tìm được vị trí thích hợp cho cuộc đời mình.
Cái kết vô cùng mỹ mãn, tất cả mọi người đều nhận được hạnh phúc của riêng mình, hạnh phúc mà họ xứng đáng có được sau khi nỗ lực không ngừng vượt qua những chông gai, thách thức. Họ có được cuộc sống sung túc đủ đầy như mong ước (nếu không muốn nói là dư thừa), có được địa vị cao trong xã hội, có được sự tôn trọng, có mái ấm gia đình, nhận thức và nhìn thấu cuộc đời qua những gì mình từng trải bằng mồ hôi, bằng nước mắt và cả máu.
*Một số trích dẫn*
“Các tân sinh ngay tại ngày đầu tiên khai giảng đã ở trên bảng thông báo của trường nhìn thấy ảnh chụp của hai vị này, trường Tứ Trung của thành phố Thanh Hà năm nay chiêu được hai Trạng Nguyên, hận không thể bố cáo thiên hạ, nên đương nhiên phải đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất.
Mọi năm chỉ có duy nhất một ảnh chụp, năm nay lại có tận hai cái.
Hai người mặc đồng phục của trường mình, mỉm cười với máy ảnh, phông chụp đỏ rực lại để gần nhau.
Giống hệt ảnh kết hôn.”
“Giết người ngồi tù là có thể rửa sạch tội nghiệt sao? Hút thuốc phiện rồi vào trại cai nghiện là có thể được mọi người tha thứ sao? Ngoại tình làm tổn thương cái gia đình này, mà một câu cắt đứt sạch sẽ là có thể đền bù những vết cắt đã tạo thành trước đó sao?” (Cố Dật Nhĩ nói với mẹ ruột)
“Có lẽ tình cảm của tớ không thể dời núi lấp biển, cũng không thể biến sa mạc thành ốc đảo, càng không thể khiến ngày mưa nắng lên, hay biến lá rụng về cành.”
“Nhưng tớ sẽ chủ động hướng về phía cô ấy đi vài bước, lại đi vài bước, nếu cô ấy cười, tớ sẽ chạy như bay đến trước mặt cô ấy, sẽ không trở thành gánh nặng, cũng sẽ không trở thành nguyên nhân khiến cô ấy rơi nước mắt.” (Tư Dật-Cố Dật Nhĩ)
“Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, Thanh Dương ca ca, Tiểu Phù muội muội khi đó, giờ đã làm cha mẹ, đã công thành danh toại, đã nhiễm thị phi, và đã không như mong muốn.” (Bố mẹ Tư Dật)
“Học tra yêu đương mới có thể chậm trễ học tập, học bá yêu đương thì chỉ là chút gia vị trong học tập mà thôi.”
“Quan điểm tình cảm của một người sẽ vì hoàn cảnh phát sinh xung quanh mình mà thay đổi, có người đối với tình yêu là khiếp đảm, là bởi vì sợ sau khi chủ động thì mọi chuyện lại không phát triển như mình mong muốn; có người lại yêu nhiệt tình, bởi vì bọn họ biết, cho dù là thất vọng sau những trả giá này, cũng thống khoái hơn là cắn răng nuốt tình cảm còn chưa thành hình vào trong bụng.”
“Một đời người trải qua đủ loại ly biệt, trưởng thành cũng có nghĩa là ly biệt, chia tay với quá khứ và chia tay với những người trong quá khứ.”
“Không có ai trời sinh là cao thủ tình yêu, ôn nhu và săn sóc của một người, nhất định là bởi vì một người khác dùng vô số thất vọng và buồn lòng đổi lấy.”
Và còn rất, rất nhiều chi tiết hề hước khác khiến bạn cười lăn cười bò, cười đến chảy cả nước mắt, cũng có rất, rất nhiều chi tiết bi kịch, cảm động khiến bạn khó lòng ngăn mắt rơi lệ vì trái tim bỗng nhiên sao quá ngậm ngùi xót xa..
Theo mình đánh giá, đây là một bộ truyện rất đặc sắc, rất đáng để đọc, từ nội dung đến ngôn từ, từ xây dựng hình ảnh đến cuộc đời mỗi nhân vật, (cùng sự edit chỉn chu, chất lượng của editor), bạn đọc sẽ bị cuốn vào hành trình của các nhân vật trong vô thức. Câu chuyện mang ý nghĩa nhân văn, luôn hướng đến một tương lai, một kết cuộc tươi sáng.