Tóm Tắt
Văn án 1:
Xuất thần của nàng là tiểu thư nhà quan gia ở thượng kinh có một cuộc sống bình dị, ngoài nhan sắc thì chẳng có gì.
Người duy nhất thấy y ngứa mắt chính là con trai trưởng nhà Thừa tướng đã từ hôn.
Giấc mộng mười dặm hồng trang của nàng đã bị tan vỡ, nàng thề cả đời này quyết không gả cho nhà quyền quý nữa. Nhưng khi chàng nam tử thu phong tễ nguyệt này xuất hiện thì nàng lại mộng mơ.
Hắn ôm con thỏ nhỏ trên tay, sườn mặt tuấn tú áp vào lưng nó, dùng vẻ mặt hiền hòa hỏi nàng.”Thịt kho tàu hay là hấp?”rn”Nướng đi, không thì mỡ quá” nàng chớp mắt đáp lại hắn.
Dù không muốn đi trêu chọc vị vương gia phúc hắc này nhưng tâm nàng lại càng lún sâu, hóa ra không với tới không phải vì địa vị hay thân phận mà chính là lòng người mà thôi.
Ngốc nghếch gặp thâm hiểm như vậy mới có thể thương yêu nhau đến đầu bạc răng long.
Văn án 2:
Thiên Tuế gia không muốn lên triều chuyện này văn võ bá quan cũng biết.
Trước đó thì lấy cớ thân thể không khỏe mang nhiều bệnh tật.Sau khi thành thân lại chẳng hề thấy bóng dáng đâu, hắn lấy cớ khai chi tán diệp mà không lên triều.
Sau khi ly hôn, hắn càng không muốn dùng cơ, viết tấu dâng vài chữ to “Nhàn thê đang trốn, không rảnh vào triều”
Ly hôn thì cũng đã ly hôn rồi chẳng lẽ hắn không thể vẽ nàng đẹp thêm chút sao?
P/s: Tên truyện đúng ra là: Nô tỳ, cử án kỳ môi. Mình thấy hơi khó hiểu nên đổi thành Thiên Tuế Sủng Phi.
Truyện hay, hài và tất nhiên là sủng văn, hậu kết rồi.