Tóm Tắt
Sau khi trùng sinh, Lăng Ngọc đã kể cho nhi tử một câu chuyện: Ngày xửa ngày xưa có một kẻ sĩ hết mực trung thành, sau khi hắn chết đi, thê tử của hắn mang theo nhi tử và tất cả tài sản của hắn tái giá với người khác, từ đó về sau họ sống hạnh phúc suốt đời.
Kẻ sĩ trung thành: “…Thê tử ơi chút ta nói chuyện chút đi.”
(*) Kẻ sĩ: Thời cổ đại, chữ “sĩ” vốn dùng để chỉ, quân đội, lực lượng vũ trang, thường gọi là võ sĩ, chứ không phải dùng để chỉ “trí thức” chỉ “văn nhân”. Thời cổ đại ở Trung Quốc, nước lớn (đại quốc) có “ba quân”, nước vừa (trung quốc) có “hai quân”, nước nhỏ (tiểu quốc) có “một quân”. Mỗi quân có một nghìn cỗ xe, mỗi cỗ xe có mười “sĩ” thống lĩnh, ngoài ra có nhiều lính gọi là tốt tùy tùng . Bây giờ ở quân đội còn gọi là “sĩ quan”, “binh sĩ”. Thế cho nên, gọi nam chính trong truyện là kẻ sĩ không đồng nghĩa với việc chàng ta thuộc tầng lớp trí thức văn nhân, mà ‘sĩ’ ở đây chỉ binh sĩ ( người có võ), người đi theo các quân vương.