Tóm Tắt
Kiếp trước nàng bị người bán đứng nên phải bỏ mạng.
Khi được trùng sinh, mở mắt ra lần nữa nàng lại trở thành Nhị tiểu thư trong phủ Uy Viễn Tướng Quân.
Người người đều biết Nhị tiểu thư ở phủ Tướng Quân dễ bắt nạt nhưng không ai biết linh hồn bên trong đã sớm thay đổi không còn là nàng.
Giả heo ăn thịt hổ, đùa giỡn nam nhân cặn bã, ác chỉnh cặn bả nữ, đụng ngã mỹ nam….
Người kính nàng một thước, nàng kính người một trượng. Người cố hại nàng, nàng đương nhiên trả đủ. Kiếp trước những người thiếu nợ nàng, kiếp này nàng thề nhất định phải đòi lại.
Kiếp này, nàng không nghĩ sẽ yêu bất cứ ai cho đến khi gặp được cáitướng công yêu nghiệt lòng dạ độc ác nhưng đối với nàng lại vô cùng dung túng kia….
Chết tiệt, lòng thế nhưng lại hãm sâu vào!
Đoạn ngắn 1:
Trên yến hội, Hoàng Thượng nói với mỗ Công chúa đường xa đến hòa thân: “Ngồi ở bữa tiệc này đều là các nam nhân tốt nhất ở Hạ Thành ta, không biết Công chúa đã có ý với vị nào chưa??”
Công chúa đến hòa thân thật nhanh nhìn sang yêu nghiệt nam nhân, thẹn thùng cúi đầu: “Bổn Công chúa nguyện cùng Thừa Tướng *cầm sắc hòa minh.”
*hai vật kết hợp làm một. (Chung một nhà.)
Mỗ nữ hung hăng trừng mắt nam nhân yêu nghiệt một cái: Đều là tại khuôn mặt họa thủy của ngươi chọc đến chuyện tốt, khiến ta phải tốn sức dẹp đi mấy lạng hoa đào này.
Ánh mắt nam nhân yêu nghiệt vô tội, đáng thương nhìn qua nàng: Cái gì vi phu cũng không biết.
“Thừa Tướng Phu nhân, ngươi thấy thế nào??”- Hoàng Thượng thử hỏi ý tứ mỗ nữ.
Mỗ nữ đứng lên, lớn tiếng quả quyết nói: “Nam nhân của ta, người khác chớ có nhúng chàm.”
Đoạn ngắn 2:
Yêu nghiệt nam nghiêng người dựa lên giường, tư thái xinh đẹp câu hồn người, ôn nhã mở miệng nói: “Đến đây, đêm nay vi phu nhất quyết không chạm vào ngươi.”
Nàng chân không trốn ở một góc phòng, nhìn phong cảnh tuyệt mỹ trên giường không nhịn được nuốt nước miếng, nghe vậy, hồ nghi hỏi: “Thật??”
Hắn vô cùng thật thà gật đầu.
Nàng ngoan ngoãn đi tới, mới vừa đến gần, nàng liền cảm thấy một cỗ hơi thở nguy hiểm đánh tới, còn chưa kịp trốn, hắn giống như sói đói vồ mồi chụp tới nàng.
Sau mấy phen dây dưa, nàng vô lực nằm trên người hắn, dùng ngón tay ngọc thon dài chọt chọt vào da thịt trắng noãn như tuyết khiến người ta thèm nhỏ dãi hỏi: “Trong mắt ngươi, ta là cái gì??”
“Là thịt trong lòng.” Hắn không do dự trả lời.
“Gạt người.” Nàng quay đầu sang hướng khác.
Hắn đặt một nụ hôn lên giữa lông mày nữ nhân trong ngực, sau đó nhìn vào ánh mắt nàng nói: “Không có ngươi, trong lòng giống như bị người cắt đi thịt, trống rỗng, cho dù sống sót cũng chỉ là cái xác không hồn, tịch mịch cả đời.”